Chân dung Paul Parker: Chứng nhân lịch sử Man Utd và người …

Logo Bongda.Com.Vn

Mới nhất:

Chân dung Paul Parker: Chứng nhân lịch sử Man Utd và người truyền lửa cho phạm nhân

BongDa.com.vnTừng cùng Man Utd mở ra kỷ nguyên vàng, Paul Parker gay gắt lên án thói ăn vạ không biết xấu hổvà sự yếu mềm của bóng đá hiện đại. Rời xa hào quang, cựu hậu vệ 61 tuổi giờ tìm thấy ý nghĩa cuộc sống qua hành trình truyền cảm hứng miễn phí trong tù.

Paul Parker từng là trụ cột của Man Utd những năm 90, giúp đội bóng giành danh hiệu EPL đầu tiên
Paul Parker từng là trụ cột của Man Utd những năm 90, giúp đội bóng giành danh hiệu EPL đầu tiên

Khoảng 10 năm sau khi cùng Manchester United giành chức vô địch Ngoại hạng Anh đầu tiên trong lịch sử, Paul Parker nhận được lời đề nghị từ một nhà sưu tập kỷ vật.

Người đàn ông này muốn mua lại phiên bản thu nhỏ của chiếc cúp vô địch, thứ mà các cầu thủ nhận được thay cho huy chương vào mùa giải năm đó. Đương nhiên Parker từ chối, với ông, chiến thắng là lý do ông chơi bóng, và ông không đời nào bán đi ký ức về danh hiệu lớn đầu tiên của mình.

Tuy nhiên, điều khiến Parker ngạc nhiên không phải là số tiền lớn mà người mua sẵn sàng trả, mà là câu nói sau đó của ông ta: "Dù sao thì tôi sẵn sàng trả gấp ba lần số tiền này nếu đó là chiếc cúp của Eric Cantona."

Đó là số phận của một hậu vệ cánh. Khi lịch sử bóng đá được viết lại, những cầu thủ tấn công luôn là những người chiếm trọn ánh hào quang. Nhưng không ai có thể phủ nhận Parker là nhân tố không thể thiếu của hai tập thể định hình nên kỷ nguyên mới của bóng đá Anh: Khi Manchester United chấm dứt cơn khát danh hiệu kéo dài 26 năm, và đội tuyển Anh lọt vào bán kết Italia 90.

Ở tuổi 61, Paul Parker vẫn giữ thói quen tập gym ít nhất 90 phút mỗi ngày. Ngồi trong một quán cà phê ở London, cựu hậu vệ cánh này đã có những chia sẻ thẳng thắn về quá khứ hào hùng, cùng sự "mất chất" của bóng đá hiện đại và cuộc sống ý nghĩa sau khi giải nghệ.

"Cầu thủ ngày nay không biết xấu hổ"

Khi được hỏi đội hình Man Utd năm 1993 hay tuyển Anh năm 1990 sẽ thắng nếu đối đầu nhau, Parker không do dự: "Man Utd đó giàu thể lực hơn, cứng rắn hơn nhiều. Đó là lý do chúng tôi thành công: chúng tôi không bao giờ bị đe dọa."

Sự cứng rắn đó trái ngược hoàn toàn với những gì ông nhìn thấy ở bóng đá hiện đại. Parker tỏ ra gay gắt khi nói về thói quen ăn vạ của các cầu thủ ngày nay.

Parker (góc dưới bên phải) thi đấu cho đội tuyển Anh trong trận bán kết World Cup gặp Đức tại Italia 90.
Parker (góc dưới bên phải) thi đấu cho đội tuyển Anh trong trận bán kết World Cup gặp Đức tại Italia 90.

"Ông vừa chọc vào tổ kiến lửa rồi đấy," Parker nói. "Điều đó làm tôi phát điên. Tôi nhìn vào trận đấu bây giờ và nghĩ những cầu thủ ngày nay không biết xấu hổ là gì. Hôm nọ tôi đang xem tivi và phải chuyển kênh ngay lập tức khi thấy một cầu thủ quăng mình xuống sân chỉ để khiến đối thủ nhận thẻ vàng. Thời của tôi không bao giờ có chuyện đó."

Ông hồi tưởng lại trận đấu tại FA Cup mùa 1993-94 gặp Wimbledon, đội bóng khét tiếng với lối chơi bạo lực. "Hãy xem lại băng ghi hình. Có khoảnh khắc Vinnie Jones tung cú xoạc bóng ác ý định bẻ gãy chân Eric Cantona. Eric ngã xuống, bật dậy ngay lập tức, chỉnh lại cổ áo và bước đi như thể muốn nói: 'Chỉ có thế thôi sao?'.

"Sau đó John Fashanu chơi xấu tôi. Phản ứng của tôi là đứng dậy phủi bụi, và lần tới khi bóng đến gần hắn, 'Bùm!', tôi trả đũa ngay. Giống như Eric, hắn ngã xuống và bật dậy ngay. Đấy như một cuộc chiến đường phố. Nếu bạn nằm sân, họ sẽ nghiền nát bạn. Bạn phải bật dậy để cho họ thấy bạn không dễ bị bắt nạt. Còn cầu thủ ngày nay chỉ biết lăn lộn và rên rỉ. Thật đáng xấu hổ."

Roy Keane và bài kiểm tra chiếc quần lót

Tại Old Trafford, tinh thần không khuất phục đó được nuôi dưỡng ngay trong phòng thay đồ, nơi Roy Keane giữ cho toàn đội luôn ở trạng thái cảnh giác cao độ.

"Roy là Roy, bạn phải chấp nhận con người cậu ấy," Parker chia sẻ. "Cậu ấy có thể gây gổ ngay trong một bốt điện thoại chật hẹp. Với Roy, mỗi ngày đều là một bài kiểm tra. Cậu ấy sẽ mỉa mai vì bạn mặc một chiếc quần lót trông kì cục, không phải vì cậu ấy quan tâm đến đồ lót, mà cậu ấy muốn xem phản ứng của bạn thế nào."

"Bạn sẽ đáp trả hay im lặng? Nếu bạn không làm gì, cậu ấy nghĩ bạn yếu đuối và sẽ càng lấn tới. Nếu bạn bật lại, cậu ấy sẽ cười nhạo vì bạn đã 'cắn câu'. Bạn không bao giờ thắng được Roy Keane. Nhưng tôi quý cậu ấy vì điều đó."

Hai người thầy vĩ đại: Bobby Robson và Alex Ferguson

Parker tự nhận mình may mắn khi được dẫn dắt bởi hai trong số những huấn luyện viên vĩ đại nhất lịch sử. Sir Bobby Robson tại tuyển Anh là một người quyết liệt, dù đôi khi ông hơi đãng trí trong việc nhớ tên cầu thủ.

"Ông ấy thường gọi tôi là Danny vì nhầm với Danny Thomas, một cầu thủ da màu nhỏ con khác," Parker cười nhớ lại. "Trong một buổi tập phạt góc, ông ấy hét lên: 'Danny, cậu đứng đó'. Tôi không di chuyển. 'Danny, tôi bảo cậu đứng vào đó'. Tôi vẫn đứng yên. Ông ấy bắt đầu nổi đóa. Trợ lý Don Howe phải nhắc: 'Sếp, tên cậu ấy là Paul'. Robson đáp tỉnh bơ: 'Ừ, nhưng lẽ ra cậu vẫn phải làm theo lời tôi chứ, phải không Danny?'"

Với Parker, Sir Alex Ferguson là thiên tài trong việc quản trị nhân sự
Với Parker, Sir Alex Ferguson là thiên tài trong việc quản trị nhân sự

Tại Man Utd, với Parker, Sir Alex Ferguson lại là bậc thầy về quản trị nhân sự. Parker nhớ mãi cách Ferguson thông báo về việc ông phải rời CLB vào năm 1996, khi Gary Neville đang trỗi dậy mạnh mẽ.

"Tôi bị chấn thương suốt mùa giải 1996. Gary Neville chơi quá hay và thú thật, tôi bắt đầu cay cú. Ngồi ngoài đường biên, sâu thẳm trong lòng tôi mong họ thua. Thứ Hai sau khi đội vô địch FA Cup, Fergie gọi tôi vào văn phòng."

"Ông ấy nói: 'Paul, tôi rất muốn giữ cậu lại. Thật lòng đấy. Nhưng chúng ta cần phải tiến lên. Tôi muốn sống tình cảm nhưng không thể, vì tình cảm có thể khiến tôi mất việc'. Đó là cách nói chuyện tuyệt vời. Thẳng thắn, trung thực và đầy tôn trọng."

Sau đó, Parker đầu quân cho Chelsea, tuy nhiên ông không thể tìm lại phong độ đỉnh cao vì những chấn thương dai dẳng.

Bóng đá đang trở nên quá "trung lưu"

Parker tin rằng sự cứng cỏi của mình đến từ xuất thân. Lớn lên ở Dagenham, Essex, ông mô tả đó là một môi trường "tóc vàng mắt xanh" nơi ông là "đứa trẻ da màu duy nhất vào thời điểm đó". Ông phải đối mặt với sự hiện diện của các băng đảng Mặt trận Quốc gia cực hữu và thường xuyên phải chạy nước rút từ trạm xe buýt về nhà để tránh những cuộc gây gổ.

Chính quá khứ khắc nghiệt đó khiến ông lo ngại về hệ thống đào tạo trẻ hiện nay. "Tôi không chắc mọi thứ còn giống xưa. Cầu thủ bây giờ không lớn lên từ đường phố. Các học viện muốn những đứa trẻ biết vâng lời. Họ muốn những vận động viên, không phải những cá tính khác biệt. Bóng đá đang ngày càng trở nên quá 'trung lưu'."

Ông cũng ngán ngẩm với sự can thiệp của các bậc phụ huynh. "Khi tôi dẫn dắt đội U15 Tottenham, vừa về đến nhà sau buổi tập là tôi nhận được nửa tá tin nhắn từ phụ huynh: 'Con tôi thế nào? Thầy có cho nó đá trận tới không? Tại sao không?'. Tôi chỉ chịu đựng được một mùa giải. Tôi là huấn luyện viên, chứ không phải bác sĩ trị liệu."

Những cuộc nói chuyện miễn phí trong tù

Hiện tại, ngoài công việc bình luận viên, niềm vui lớn nhất của Parker là những chuyến thăm nhà tù vài lần mỗi năm. Ông đến HMP Thameside hoặc các trại giam khác để nói chuyện với các phạm nhân hoàn toàn miễn phí.

"Mọi người hỏi tôi làm vì tiền à? Không, tôi làm không công. Tôi thường đi tàu vào giờ cao điểm, nên thậm chí còn không dùng được thẻ giảm giá dành cho người cao tuổi," ông hóm hỉnh.

Cựu cầu thủ Man Utd giữ thói quen đến những nhà tù địa phương để tâm sự, động viên các phạm nhân
Cựu cầu thủ Man Utd giữ thói quen đến những nhà tù địa phương để tâm sự, động viên các phạm nhân

Nói chuyện trước những tù nhân là một thử thách khó khăn, nhưng Parker tìm thấy sự kết nối qua bóng đá. Ông nhận ra tầm ảnh hưởng của mình khi một tù nhân lớn tuổi nhận ra ông và nói từng thần tượng ông khi còn đá cho QPR.

"Tôi không bao giờ hỏi tại sao họ vào tù. Nhưng tôi nhìn thấy rất nhiều tài năng bị lãng phí. Tôi nhận ra họ không khác gì tôi. Chỉ một khoảnh khắc, một sai lầm là trượt ngã. Nghiêm túc mà nói, người ngồi đó có thể đã là tôi."

Thay vì sa ngã, Paul Parker đã tìm thấy bóng đá. Và bóng đá đã thay đổi cuộc đời ông, để giờ đây ông dùng chính câu chuyện của mình để thay đổi cuộc đời người khác.