Hồi ức Tứ Kết World Cup 2010: 48 giờ điên rồ nhất lịch sử bóng đá
BongDa.com.vnĐó là 48 giờ điên rồ nhất lịch sử World Cup khi các ứng cử viên vô địch lần lượt ngã ngựa. Từ cú sốc Brazil bị Hà Lan lội ngược dòng, "bàn tay quỷ" của Suarez bóp nát giấc mơ Châu Phi, đến việc Đức nghiền nát Argentina 4-0 và chuỗi phạt đền bi hài kịch của Tây Ban Nha.
Trong hành trình chinh phục chiếc cúp vàng thế giới, vòng tứ kết luôn là một ngưỡng cửa mang đầy tính nghiệt ngã. Đối với bất kỳ đội bóng nào, đây là giai đoạn mà hương vị của vinh quang đã bắt đầu phảng phất, nhưng việc bị loại ở vòng đấu này lại mang đến cảm giác tiếc nuối không nguôi.
Nếu như vòng bán kết thường được nhớ đến như cánh cổng dẫn tới giấc mơ chung kết hoặc những nỗ lực quả cảm của kẻ bại trận, thì thất bại ở tứ kết đồng nghĩa với việc đội bóng chỉ vừa mới chạm tay vào ngưỡng cửa của huyền thoại rồi bị đẩy lùi vào bóng tối.
Lịch sử bóng đá thế giới đã từng chứng kiến những trận tứ kết vĩ đại, từ cuộc đối đầu kinh điển giữa Anh và Tây Đức năm 1970 cho đến màn trình diễn của Diego Maradona trước người Anh năm 1986.
Tuy nhiên, nếu phải tìm ra một khoảng thời gian ngắn ngủi hội tụ đầy đủ mọi hỉ nộ ái ố, kịch tính, tranh cãi và sự điên rồ của môn thể thao vua, thì không có gì có thể so sánh được với hai ngày mùng 2 và mùng 3 tháng 7 năm 2010.
Đó là 48 giờ tại Nam Phi, nơi những kịch bản không tưởng nhất đã được viết nên, khiến người hâm mộ toàn cầu phải trải qua những cú sốc bất ngờ nhất.
Sự sụp đổ của các vũ công Samba
Cơn địa chấn đầu tiên bắt đầu vào chiều ngày 2 tháng 7 tại sân vận động Nelson Mandela Bay ở Port Elizabeth, nơi hai gã khổng lồ của bóng đá thế giới là Hà Lan và Brazil chạm trán nhau.
Đây là cuộc chiến giữa hai triết lý bóng đá lừng lẫy: một Brazil từng 5 lần vô địch thế giới với những huyền thoại như Pele, Romario, Ronaldo đối đầu với một Hà Lan chưa bao giờ chạm tay vào cúp vàng nhưng đã sản sinh ra Thánh Johan Cruyff và bóng đá tổng lực.
Tại giải đấu năm đó, Brazil của huấn luyện viên Dunga mang đến một bộ mặt thực dụng nhưng hiệu quả, trong khi Hà Lan sở hữu bộ tứ tấn công hủy diệt gồm Van Persie, Robben, Kuyt và nhạc trưởng Wesley Sneijder.
Trận đấu bắt đầu với sự áp đảo tuyệt đối của những vũ công Samba. Ngay từ phút thứ 10, Felipe Melo đã tung ra một đường chuyền xé toang hàng phòng ngự đối phương, tạo điều kiện cho Robinho thoát xuống và dứt điểm gọn gàng mở tỷ số.
Brazil chơi bóng với sự thanh thoát và ngẫu hứng, những vũ công Nam Mỹ liên tục dồn ép đối thủ. Nếu cú cứa lòng tuyệt đẹp của Kaka không bị thủ thành Stekelenburg xuất sắc cản phá, hay cú sút của Maicon đi vào lưới thay vì chệch cột dọc trong gang tấc, có lẽ số phận trận đấu đã được định đoạt ngay trong hiệp một.
Người Hà Lan bước vào giờ nghỉ với tâm thế của kẻ may mắn còn sống sót. Thế nhưng, hiệp hai lại là một câu chuyện hoàn toàn khác, nơi bản lĩnh và cả sự may mắn đã đổi chiều. Wesley Sneijder, người có chiều cao khiêm tốn nhưng sở hữu bộ não thiên tài, đã trở thành cơn ác mộng của Brazil.
Phút 53, từ một quả tạt bóng tưởng chừng vô hại của Sneijder, thủ môn Julio Cesar và Felipe Melo đã không hiểu ý nhau, để bóng trôi thẳng vào lưới. Bàn gỡ hòa đầy may mắn đó đã đánh gục tinh thần thép của người Brazil.
15 phút sau, bi kịch ập đến khi Dirk Kuyt đánh đầu nối từ quả phạt góc để Sneijder, người có chiều cao khiêm tốn nhất trên sân, đánh đầu cận thành nâng tỷ số lên 2-1.
Sự sụp đổ của Brazil được đánh dấu bằng chiếc thẻ đỏ trực tiếp dành cho Felipe Melo sau pha giẫm đạp thô bạo vào đùi Arjen Robben. Từ người hùng kiến tạo bàn mở tỷ số, Melo trở thành tội đồ, và Brazil, vốn là ứng cử viên số một cho chức vô địch, phải xách vali về nước trong sự ngỡ ngàng của cả thế giới.
Bàn tay của Luis Suarez
Khi dư âm của trận đấu đầu tiên chưa kịp lắng xuống, thế giới bóng đá lại chuyển sự chú ý sang Johannesburg vào buổi tối cùng ngày, nơi Ghana gánh trên vai niềm hy vọng của cả lục địa đen.
Đối đầu với Uruguay, Ghana đứng trước cơ hội lịch sử trở thành đội bóng Châu Phi đầu tiên lọt vào bán kết World Cup, điều đó càng có ý nghĩa hơn khi trận đấu được diễn ra ngay trên chính Châu Phi.
Trận đấu diễn ra căng thẳng và chỉ thực sự bùng nổ ở những phút cuối hiệp một. Sulley Muntari mở tỷ số cho Ghana bằng một cú sút xa sấm sét từ khoảng cách 40 mét, khiến cả cầu trường như nổ tung trong sắc cờ đỏ-vàng-xanh.
Tuy nhiên, niềm vui ấy chỉ kéo dài được 10 phút trước khi Diego Forlan, với kỹ thuật sút phạt thượng thừa, đưa trận đấu về vạch xuất phát. Tỷ số 1-1 được giữ nguyên suốt 90 phút thi đấu chính thức và phần lớn thời gian hiệp phụ.
Kịch tính được đẩy lên đến tột cùng ở phút 120, phút cuối cùng của hiệp phụ thứ hai. Ghana được hưởng một quả đá phạt và tạo ra một tình huống lộn xộn trước khung thành Uruguay. Dominic Adiyiah đánh đầu đưa bóng hướng thẳng vào lưới trống.
Luis Suarez, khi đó đang đứng trên vạch vôi, đã quyết định đánh cược cả sự nghiệp của mình bằng cách dùng hai tay đẩy bóng ra ngoài như một thủ môn chuyên nghiệp. Trọng tài ngay lập tức rút thẻ đỏ đuổi Suarez và cho Ghana hưởng phạt đền.
Thời gian như ngừng trôi khi Asamoah Gyan bước lên chấm 11 mét. Chỉ cần một cú sút thành công, Ghana sẽ làm nên lịch sử và Suarez sẽ trở thành kẻ gian lận thảm hại.
Nhưng định mệnh đã quá tàn nhẫn vơia Ghana. Cú sút cực mạnh của Gyan dội thẳng vào xà ngang và bay ra ngoài. Tiếng còi kết thúc hiệp phụ vang lên ngay sau đó. Hình ảnh Suarez ăn mừng điên cuồng trong đường hầm đối lập hoàn toàn với sự sụp đổ của các cầu thủ Ghana trên sân cỏ.
Trong loạt sút luân lưu định mệnh, dù Gyan đã thể hiện sự dũng cảm phi thường khi sút thành công lượt đầu tiên, nhưng các đồng đội của anh lại không giữ được sự bình tĩnh.
Cú dứt điểm kiểu Panenka lạnh lùng của Sebastian Abreu ở lượt sút cuối cùng đã chính thức đưa Uruguay vào bán kết, để lại Ghana và cả Châu Phi chìm trong nước mắt.
Suarez từ kẻ tội đồ trở thành người hùng dân tộc của Uruguay, trong khi cuộc tranh luận về đạo đức và luật chơi xung quanh "bàn tay của quỷ" hay "pha cứu thua xuất sắc nhất giải" vẫn còn kéo dài mãi về sau.
Cỗ xe tăng Đức nghiền nát giấc mơ của Maradona
Ngày hôm sau, cơn địa chấn tiếp tục lan đến Cape Town với cuộc đối đầu giữa Đức và Argentina. Đây được kỳ vọng là trận chung kết sớm giữa sức trẻ của người Đức và dàn sao thượng hạng của Argentina dưới sự dẫn dắt của huyền thoại Diego Maradona. Với Lionel Messi đang ở đỉnh cao phong độ, Argentina được đánh giá rất cao.
Tuy nhiên, những gì diễn ra trên sân lại là một màn thảm sát đơn phương. Thomas Muller mở tỷ số ngay phút thứ 3 bằng một pha đánh đầu, và từ đó, Argentina hoàn toàn vỡ vụn trước tính kỷ luật và khả năng phản công sắc bén của người Đức. Lần lượt Miroslav Klose và Arne Friedrich ghi thêm ba bàn thắng nữa, ấn định chiến thắng hủy diệt 4-0.
Lionel Messi, người được kỳ vọng sẽ tỏa sáng rực rỡ, hoàn toàn tắt điện trước hệ thống phòng ngự của Đức. Diego Maradona đứng chết lặng bên đường biên, chứng kiến giấc mơ World Cup của mình tan thành mây khói theo cách tàn nhẫn nhất.
Chiến thắng này không chỉ đưa Đức vào bán kết mà còn khẳng định sự trỗi dậy mạnh mẽ của một thế hệ cầu thủ tài năng mới.
Tây Ban Nha và vở bi hài kịch trên chấm phạt đền
Trận tứ kết cuối cùng giữa Tây Ban Nha và Paraguay cũng không kém phần kịch tính, dù theo một kịch bản kỳ lạ khác. Tây Ban Nha, nhà đương kim vô địch Châu Âu, được đánh giá cao hơn hẳn nhưng lại vấp phải lối chơi phòng ngự kiên cường của đại diện Nam Mỹ.
Hiệp hai của trận đấu chứng kiến một chuỗi sự kiện phạt đền hy hữu hiếm thấy. Đầu tiên, Paraguay được hưởng phạt đền sau khi Gerard Pique phạm lỗi trong vòng cấm. Oscar Cardozo bước lên nhưng không thắng được thủ thành Iker Casillas.
Gần như ngay lập tức sau đó, đến lượt Tây Ban Nha được hưởng phạt đền. Xabi Alonso sút thành công, nhưng trọng tài bắt đá lại vì cầu thủ Tây Ban Nha xâm nhập vòng cấm quá sớm. Ở lần sút lại, Alonso bị thủ môn Justo Villar cản phá.
Trong vòng vài phút, hai quả phạt đền bị bỏ lỡ và một bàn thắng bị từ chối, khiến sự căng thẳng lên đến đỉnh điểm. Phải đến phút 83, David Villa mới giải tỏa được áp lực cho Bò tót. Cú sút của anh đập cột dọc bên phải, nảy sang cột dọc bên trái rồi mới chịu lăn vào lưới.
Pha ghi bàn đầy kịch tính đó đưa Tây Ban Nha vào bán kết lần đầu tiên trong lịch sử, phá vỡ lời nguyền tứ kết đã ám ảnh họ bao năm qua.
Khi màn đêm buông xuống Nam Phi vào ngày 3 tháng 7, thế giới bóng đá bàng hoàng nhận ra mình vừa trải qua 48 giờ kỳ lạ nhất lịch sử. Bốn trận đấu, bốn kịch bản khác nhau nhưng đều chung một mẫu số là kịch tính đến tận cùng.
Những ứng cử viên vô địch như Brazil và Argentina sụp đổ, giấc mơ của cả một châu lục bị tước đoạt bởi một bàn tay, và những lời nguyền lịch sử bị phá vỡ.
World Cup 2010 có thể không có một trận chung kết đẹp mắt nhất, nhưng vòng tứ kết của nó chắc chắn sẽ sống mãi như một minh chứng hùng hồn cho vẻ đẹp tàn nhẫn nhưng đầy mê hoặc của bóng đá.